Tại sao phái Lư Sơn không tương đương với phái Tịnh Minh?

Nguyên sáng Khởi Thanh Đạo Cảnh vào ngày 2018-05-07
Tịnh Minh và Lư Sơn đều tôn thờ Hứa Chân Quân, nhưng Tịnh Minh thuộc Đạo giáo, còn Lư Sơn thuộc Thần giáo.
Trong《Hải Qiong Bạch Chân Nhân Ngữ Lục》có ghi chép như sau: ‘Nguyên Trường hỏi: Có phải có pháp của Thần giáo không? Chính tà không thể phân biệt. Đáp: Pháp của Thần giáo bắt đầu từ Vương Sa Tán, truyền lại cho Vương Bàn Cổ, rồi truyền cho Vương A Tu La, tiếp theo là Vương Vệ Đà Khởi, Vương Trường Sa, Vương Đầu Đà, Lư Sơn nằm ở Lư Châu Cửu Lang, Mông Sơn Thất Lang, Hoành Sơn Thập Lang, Triệu Hầu Tam Lang, Trương Triệu Nhị Lang, từ đó không biết còn bao nhiêu nữa. Ngày xưa pháp của người Thần giáo có gọi là pháp Bàn Cổ, cũng có gọi là pháp Linh Sơn và còn có gọi là pháp Vấn Sơn; thực chất đều là một pháp của Thần giáo.’ Do đó, Lư Sơn thời Tống hoàn toàn thuộc về Thần giáo; sau này trải qua ngàn năm phát triển đã hòa nhập với các nội dung như Phổ Âm, Mao Sơn (Mao Lư Nhị Động), Hoành Sơn, Yoga (Yoga Mật Luân Viện hoặc Yoga Đại Pháp Sĩ), Ô Uế Tích (Kim Cang Viện) v.v., về hình thức gần giống với Đạo giáo và Bí mật giáo. Một phần nội dung đã được Đạo hóa cao độ gần như tương đồng với nghi thức của Đạo giáo nhưng vẫn giữ lại những nội dung thuộc về pháp môn như sừng bò và kiếm sư.
Tịnh Minh phái từ góc độ truyền thừa mà nói《Tịnh Minh Trung Hiếu Toàn Thư》có ghi rằng: ‘Vùng Dự Chương có một tiên nhân cổ xưa tên là Hứa Công Kinh Dương; dạy người cũng lấy trung hiếu làm chính. Ông sống trong thời Ngô Chiêu Ôn đến đời Tấn Đại Khánh thì qua đời ở tuổi 136. Có lẽ ông quan sát sự việc con người và nhận thấy sự biến đổi của thế giới mà đưa ra luận điểm này. Nhà dưỡng sinh cầu phúc đã truyền lại hàng ngàn năm mà không ai hay biết. Hơn nữa từ đạo sĩ Tây Sơn Hoàng Trung Hoàng nhận được chuyện giao tiếp thần kỳ với Ngọc Chân Lưu Quân và Hứa Công rất khác nhau. Do đó mà lý thuyết trung hiếu của Hứa Công dựa trên Nho gia để giữ vững chính nghĩa và dẫn dắt theo Đạo gia để đạt được thần tính. Cuốn sách này đã xuất hiện nhiều năm nhưng thế gian vẫn chưa hiểu rõ lý do.’ Vì vậy mà có sự khác biệt với truyền thừa của Trường Sa vọng và Vương Đầu Đà.
Về nội dung tín ngưỡng mà nói trước tiên hai chữ Tịnh Minh có nghĩa là ‘Không ô uế gọi là Tịnh. Không chạm vào gọi là Minh. Không ô uế không chạm vào thì trung hiếu tự nhiên đạt được.’ Nền tảng lập giáo của Tịnh Minh chủ yếu nằm ở ‘Tịnh Minh chỉ cần tâm chính ý thành thật; trung hiếu chỉ cần nâng đỡ trật tự.’ Một người học đạo nếu ‘trung hiếu làm nền tảng thì tâm tư thanh tịnh’, bản thân tâm trời kết nối với khí huyết đường mạch trời vàng thông suốt; điều này cảm ứng lẫn nhau; cùng lúc hòa hợp với đạo chân thật như nước trở về biển vậy.’ Chỉ cần tâm tồn tại thanh tịnh thực hành trung hiếu thì thần tiên tự nhiên sẽ đạt được. Ngày xưa có Hứa Chân Quân bay lên nhà mình rồi sau đó có gì chân nhân vào núi ẩn hóa đều là con đường thành tiên giải thoát; hoàn toàn khác biệt so với ý nghĩa cầu khẩn của Lư Sơn.
Đạo gọi đó là phù chú. Vì vậy phù chú chỉ đơn giản viết bốn chữ mà thôi. Khi sử dụng đến hình tròn tượng trưng cho nguyên khí trở về nguồn thì thần lực mạnh nhất. Mọi nơi đến đều dương đạo thắng âm như mặt trời tan băng vậy. Những gì bị va chạm sẽ bị phá hủy; những gì bị chạm tới sẽ bị hủy diệt; nhìn thấy sinh ý lộ ra ở đầu mũi có khoảng cách nhất định.’ Pháp rất đơn giản vì vậy cũng khác biệt so với việc thổi giảng, cầm dao hay đi chân đất ở Lư Sơn.
Do đó phái Tịnh Minh không giống như Lư Sơn; Tịnh Minh và Lư Sơn mỗi bên đều có nguồn gốc truyền thừa riêng biệt nhằm cứu giúp chúng sinh mà thiết lập giáo lý; công đức thật lớn lao.